Chê chung cư mất giá, gồng mình mua nhà hẻm nhỏ và sự hối hận muộn màng!

Linh Giang Trần Linh Giang Trần | 28-09-2020, 09:47 | Kiến thức


Hồi đầu lúc mới dọn vào nhà mới, gia đình tôi ai cũng vui mừng vì cuối cùng cũng được sống trong căn nhà của riêng mình, không còn phải đối mặt với cuộc sống thuê nhà thiếu ổn định hàng ngày.

Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu khi phiền hà và nợ nần phủ vây. Giờ đây ngồi ngẫm lại, tôi thấy mình thật dại khi không mua lại căn chung cư mà lúc trước vợ chồng tôi thuê mà lại đi mua căn nhà trong hẻm 2 mét này.

Hồi năm 2013, vợ chồng tôi tiết kiệm được 300 triệu, gia đình nội ngoại cho thêm 500 triệu, anh bên chồng cho vay thêm 300 triệu nữa. Vậy là vợ chồng tôi đủ căn cơ để tìm mua một căn nhà khi có trong tay 1 tỷ hơn.

Lúc đó, vợ chồng tôi đang thuê căn chung cư 57m2 ở Quận 7, mỗi tháng 4.5 triệu. Chúng tôi đã thuê căn này mấy năm nay, nói chung cũng khá dễ chịu, đã quen thuộc đường đi nước bước với cũng thuận tiện đi làm. Khi nghe vợ chồng tôi có ý định mua nhà, ông chủ ngõ ý bán lại căn chung cư này luôn với giá 1.1 tỷ, mua liền thì ông còn bớt cho 30 triệu nữa.


Chê chung cư mất giá, gồng mình mua nhà hẻm nhỏ và sự hối hận muộn màng!

Hồi chúng tôi thuê căn chung cư ở Quận 7, cuộc sống khá thoải mái. Ảnh minh họa

Tôi thì thích lắm nhưng chồng tôi lại bảo mua chung cư sau này mất giá, xuống cấp, cuộc sống sẽ bất tiện về lâu dài nên rồi chúng tôi bỏ qua căn chung cư này. Cuối cùng chúng tôi quyết định mua căn nhà 45m2 trong hẻm nhỏ đường Huỳnh Tấn Phát, giá 1.5 tỷ.

Căn nhà này xây 1 trệt 1 lầu, hẻm trước nhà chỉ rộng có 2m, đi bộ hơn 100m thì mới ra hẻm xe hơi. Lúc mua căn nhà này vợ chồng tôi chỉ nghĩ là để có chỗ để chui ra chui vô, thoát cảnh nhà thuê. Với lại chúng tôi cũng đơn giản nghĩ là nhà mình có xe hơi đâu mà lo chuyện hẻm to hẻm nhỏ!

Nhưng để mua được căn nhà hẻm nhỏ này chúng tôi đã phải vay ngân hàng thêm 400 triệu trong thời hạn 10 năm, mỗi tháng trả cả lãi và gốc cũng 7 – 8 triệu. Thành ra khi dọn vào nhà mới chúng tôi không sắm sửa thêm gì, lại phải chi tiêu dè sẻn hàng ngày.

Chúng tôi vẫn còn nợ anh chồng 300 triệu, cái Tết đầu tiên sau khi dọn vào căn nhà này, chúng tôi cắt bớt rất nhiều khoản chi tiêu, cộng với tiền thưởng Tết mới trả được cho anh 50 triệu. Hai đứa con tôi lần lượt đi học trường cấp 1, cấp 2, một đứa còn đi học thêm tiếng Anh ở trung tâm, rồi cộng thêm tiền ăn vặt, uống sữa hàng tháng cũng hơn 5 triệu.

Công việc của tôi phải gặp gỡ nhiều người nên vấn đề trang phục, mặt mày khá quan trọng. Tuy nhiên, kể từ khi mua nhà đến nay, tôi gần như không dám ghé vào các cửa hiệu thời trang vì đang phải thắt chặt chi tiêu để trả nợ.

Căn nhà của chúng tôi không được thoáng vì ở trong hẻm nhỏ, tuy nói là một trệt một lầu nhưng trừ đi diện tích cầu thang, khoảnh sân thì diện tích sử dụng cũng chỉ tương đương với căn chung cư chúng tôi thuê ngày trước.


Nhà 1 trệt 1 lầu nhưng tù túng. Ảnh minh họa

Ở càng lâu thì những bất tiện, phiền hà của cuộc sống trong hẻm nhỏ càng lộ rõ. Hàng xóm tôi có gia đình thường xuyên cãi nhau, cứ dăm bữa nửa tháng là vợ chồng lục đục, chén dĩa “biết bay”, nhiều khi nửa đêm còn kéo nhau ra giữa hẻm làm ầm cả lên.

Ông chú gần nhà còn thường xuyên đem xe ra rửa ở trước nhà, nước chảy lênh láng nguyên con hẻm. Ở đây mỗi nhà để rác trong mấy cái bao tải ngoài hẻm, ruồi bọ bâu quanh, rất là ô uế. Hẻm nhỏ nhưng mật độ dân số rất đông vì nhiều hộ gia đình ở đây xây nhà trọ, tình hình an ninh cũng không ổn lắm.

Cuộc sống “thắt lưng buộc bụng” cộng hưởng với sự phiền hà của xóm giềng nên tính tình tôi sinh ra cáu bẳn, tình cảm vợ chồng cũng không êm thắm như trước. Đã vậy, đi làm về, đón con rồi tôi cũng chỉ nhốt mình trong nhà vì đi vòng vòng trong xóm thì gặp nhiều chuyện phức tạp, ra quán ăn uống thì … phí tiền.

Quanh đi quẩn lại khiến tình hình ngày càng rối rắm. Hay cũng có thể là do sống trong căn nhà thiếu sức sống nên đầu óc vợ chồng tôi cũng thiếu đi phần minh mẫn, cứ như chuột chui vào sừng trâu vậy. Ông bà ta nói “an cư lạc nghiệp” quả không sai, ở nhà không lành thì khó mà làm ăn tiến tới.

Tôi vẫn thấy tiếc vì đã không mua lại căn chung cư chúng tôi thuê lúc trước. Chúng tôi đã từng sống thoải mái khi ở đó. Trước đây, mỗi tháng chúng tôi vẫn tiết kiệm vài triệu dù thuê nhà. Còn bây giờ, chi tiêu dè xẻn hơn nhưng tháng nào hết sạch tháng đó.

Nhiều lúc tôi ngẫm nghĩ, thực ra chúng tôi chỉ có duy nhất một căn nhà này để che nắng trú mưa. Sau này, nếu nhà đất khu này lên giá cũng chắc gì chúng tôi sẽ bán đi, bởi chúng tôi chỉ có mình nó để ở.

Vả lại, nước lên, thuyền lên, nếu chúng tôi bán nhà được giá cao thì cũng phải đi mua nhà ở nơi khác với giá cao. Nhà trong hẻm 2 mét thì lên giá cũng không đột biến được.

Người đời vẫn kêu ca chung cư mất giá, nhà mặt đất tăng giá nhưng sao người ta vẫn kéo nhau mua chung cư, các dãy nhà cao tầng cứ đua nhau mọc lên? Nếu chỉ mua nhà để an cư thì nên quan tâm đến chất lượng cuộc sống của mình hơn là giá cả sau này của căn nhà.

Cuộc sống có thoải mái thì tinh thần mới sáng suốt mà nghĩ cách kiếm tiền. Chính bàn tay, khối óc của mình làm ra tiền thì có khi lại mua được căn nhà khác để mà đầu tư, chứ chỉ có một căn nhà tù túng duy nhất để ở mà cứ ôm chờ tăng giá đột biến thì biết đến bao giờ?

* Bài viết trên đây là câu chuyện của tác giả, không nhất thiết trùng khớp với quan điểm của chúng tôi

Bài viết liên quan
Bạn đã xem
Khám phá & trải nghiệm